Theo quy luật cơ bản của nhận thức thị giác, bất kỳ mô hình kích thích nào cũng có xu hướng được nhìn thấy theo cách mà cấu trúc kết quả là đơn giản nhất mà các điều kiện đưa ra cho phép. Xu hướng này sẽ ít rõ ràng hơn khi kích thích quá mạnh đến mức nó gây ra sự kiểm soát không thể đỡ được. Trong những điều kiện như vậy, cơ chế thụ cảm chỉ tự do sắp xếp các phần tử đã cho theo cách đơn giản nhất có thể. Khi kích thích yếu, sức mạnh tổ chức của tri giác có thể tự khẳng định mình đầy đủ hơn. Theo Lucretius, "khi đủ xa, nếu chúng ta nhìn tới các tòa tháp vuông vắn của một thành phố, chúng thường có vẻ như hình tròn", và Leonardo da Vinci nhận xét rằng khi nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông từ xa, "anh ta sẽ có vẻ là một cơ thể rất nhỏ, tối, dạng tròn. Anh ta sẽ xuất hiện ở dạng tròn trịa bởi vì khoảng cách làm giảm các bộ phận của cơ thể đến mức không để lại gì có thể nhìn thấy, ngoại trừ chính hình khối lớn hơn đó". Tại sao sự giảm nhỏ buộc người quan sát nhìn thấy một hình dạng tròn? Câu trả lời là khoảng cách làm suy yếu kích thích đến mức cơ chế tri giác được tự do áp đặt lên nó hình dạng đơn giản nhất có thể — cụ thể là hình tròn. Sự suy yếu như vậy của kích thích cũng xảy ra trong các điều kiện khác, ví dụ, khi mô hình cảm nhận được chiếu sáng mờ hoặc chỉ lộ ra trong một tích tắc. Khoảng cách trong thời gian có ảnh hưởng tương tự như khoảng cách trong không gian; khi kích thích thực sự đã biến mất, dấu vết trí nhớ còn lại sẽ yếu đi.