Nước Nga tặng tôi một quả bóng Tenis, do một cậu bé 3 tuổi tóc vàng hoe trong nắng mùa thu tặng dưới sân chung cư ngập tràn cây cối. Mười giờ trời chưa tối.
Nước Nga nhớ lắm những anh cảmh sát áo xanh, nhìn thấy tôi từ xa là tiến lại rất nhanh. May mà tôi có tấm hộ chiếu sinh viên nên được thoát ngon lành.
Nước Nga có những thanh niên máu lạnh, đánh tôi suýt chết ở bến Avia. Không sao, sau đó nước Nga lại đón tôi nằm viện. Gần một năm không thu phí Rúp nào.
Nhớ nước Nga của một cộng đồng Việt ồn ào. Chú nghiên cứu sinh bị giết, quê nhà không hay biết chỉ vì chú buôn xanh phạm luật.
Giờ nước Nga lại hát rong nơi phố chật.
Triệu đoá hoa hồng không có mật, anh hoạ sỹ đã chết già.
Dù sao đi nữa khi nghe câu hát đó tôi không thể không dừng lại và cho anh 20k tiền nước ta.
- Privet, anh là người Nga à?
- iz Pitera. (Tôi đến từ sông Neva, đại lộ Nevskiy). Anh ở bên đó về à? Từ thành phố nào vậy?
Rồi tôi tạm biệt Aleksei. Chúc anh may mắn trong chuyến đi xuyên châu Á của mình.
Aleksei lại đứng một mình. Hát tiếp đoạn điệp khúc buồn:
"Mil li ôn n(a) Mil li ôn(a) a lức...
0